Giải thưởng Goncourt 2019: Tiết lộ về sự bất ngờ và sức mạnh của ngôn ngữ trong tiểu thuyết Vẫn còn sáng

 Giải thưởng Goncourt 2019: Tiết lộ về sự bất ngờ và sức mạnh của ngôn ngữ trong tiểu thuyết Vẫn còn sáng

Năm 2019, thế giới văn học Pháp được xáo trộn bởi một sự kiện đầy bất ngờ. Giải thưởng Goncourt danh giá, thường được trao cho những tác phẩm có phong cách viết truyền thống và nội dung sâu lắng, đã được trao cho tiểu thuyết “Vẫn còn sáng” (Le Blanc à l’envers) của nhà văn Pierre Lemaitre.

Sự lựa chọn này gây xôn xao trong giới phê bình bởi “Vẫn còn sáng” là một tác phẩm mang đậm chất hiện đại, với phong cách viết tự do và ngôn ngữ đầy mạo hiểm. Đây là lần đầu tiên giải thưởng Goncourt được trao cho một tiểu thuyết có cấu trúc phi tuyến tính và sử dụng các yếu tố kỳ ảo.

Pierre Lemaitre: Nhà văn “đập tan” khuôn mẫu

Pierre Lemaitre sinh năm 1951 tại Norman, Pháp. Trước khi trở thành nhà văn chuyên nghiệp, ông từng làm việc trong lĩnh vực giáo dục và xuất bản nhiều bài báo về lịch sử và chính trị. Sự nghiệp văn học của Lemaitre bắt đầu vào những năm 1990 với các tác phẩm thuộc thể loại tiểu thuyết trinh thám.

Tuy nhiên, điểm nhấn trong sự nghiệp của Lemaitre là bộ ba tiểu thuyết “Alex” (2013-2015), kể về một nhân vật chính có trí tuệ vượt trội và bị mắc kẹt trong một cơ thể tàn tật. Bộ ba này đã được dịch ra nhiều thứ tiếng, nhận được sự hoan nghênh của cả độc giả và giới phê bình.

Giải thưởng Goncourt 2019 cho “Vẫn còn sáng” là một bước ngoặt quan trọng trong sự nghiệp của Lemaitre. Tác phẩm này đã đưa ông lên vị trí hàng đầu của văn học Pháp đương đại và khẳng định khả năng của ông trong việc sử dụng ngôn ngữ để vẽ nên những bức tranh sống động về tâm hồn con người.

Sự bất ngờ của “Vẫn còn sáng”: Một câu chuyện phi tuyến tính

“Vẫn còn sáng” là một tiểu thuyết với cấu trúc độc đáo, không theo trình tự thời gian truyền thống. Tác phẩm được chia thành ba phần, mỗi phần kể về một giai đoạn khác nhau trong cuộc đời của nhân vật chính, một nghệ sĩ già tên Emile.

Phần đầu tiên tập trung vào tuổi thơ của Emile, khi ông là một đứa trẻ mồ côi sống trong một tu viện khắc nghiệt. Phần thứ hai mô tả thời thanh niên của Emile, khi ông trở thành một họa sĩ đầy tài năng nhưng lại luôn bị ám ảnh bởi quá khứ đau buồn của mình.

Phần cuối cùng là phần hiện đại nhất, kể về Emile trên giường bệnh, đang đối mặt với cái chết. Trong lúc này, ông gặp được một cô gái trẻ tên Sarah, người đã giúp ông nhìn lại cuộc đời và tìm thấy sự thanh thản trong tâm hồn.

Sự kết hợp độc đáo giữa hiện thực và hư cấu:

Lemaitre đã khéo léo pha trộn yếu tố hiện thực với yếu tố kỳ ảo trong “Vẫn còn sáng”. Ông sử dụng ngôn ngữ thơ mộng và hình ảnh đầy ấn tượng để miêu tả thế giới nội tâm của Emile.

Ví dụ, khi Emile nhớ về tuổi thơ, Lemaitre đã tạo ra một không gian tu viện ma quái, đầy những bóng ma và bí mật. Khi Emile ở độ tuổi thanh niên, Lemaitre lại sử dụng ngôn ngữ của nghệ thuật để mô tả niềm đam mê mãnh liệt của ông với hội họa.

Trong phần cuối cùng của tác phẩm, Lemaitre đã tạo ra một không gian liminal, nơi ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh. Emile gặp Sarah trong một giấc mơ kỳ lạ, nơi họ có thể đối mặt với những nỗi đau và khao khát của cuộc đời.

“Vẫn còn sáng”: Tác phẩm đã thay đổi văn học Pháp

Giải thưởng Goncourt 2019 cho “Vẫn còn sáng” là một dấu hiệu cho thấy văn học Pháp đang trong quá trình biến đổi, mở rộng ra để đón nhận những phong cách viết mới mẻ và táo bạo.

Tác phẩm của Lemaitre đã chứng minh rằng ngôn ngữ có sức mạnh kỳ diệu để thể hiện những ý tưởng phức tạp và rung động trái tim người đọc. “Vẫn còn sáng” là một tác phẩm cần được khám phá, trải nghiệm và chiêm nghiệm, bởi nó không chỉ đơn thuần là một câu chuyện, mà còn là một cuộc hành trình về tâm hồn con người.